Ôn Văn bảo Tam Tể Nhi bo theo tường vây thị trấn Cổ Tích lái xe đi một khoảng, sau đó dừng xe lại.
Tiếp đó, Ôn Văn nhìn thấy bốn phía không có người thì tiến vào trạm thu nhận, muốn thăm dò thị trấn Cổ Tích nguy hiểm này, Ôn Văn không có lý do gì mà không mượn dùng sức mạnh của trạm thu nhận cả.
Đầu tiên anh tới kho hàng, chuẩn bị sẵn ống phóng hỏa tiễn RPG và khẩu Phật Thuyết Gatling.
Trong vài ngày ở tổng hội Ôn Văn đã mua thêm một thùng đạn Gatling đắt đỏ, đạn hỏa tiễn cũng mua thêm một ít, bởi vì kích cỡ của đạn hỏa tiễn lớn hơn một chút nên Ôn Văn còn khắc ký hiệu lên đó.
Bởi vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên hỏa lực nặng nhất định phải có, đồng thời còn phải sung túc.
Hiện giờ nếu như Ôn Văn cần thì có thể dùng hỏa lực nặng phá hủy một tòa nhà trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau khi chuẩn bị vũ khí xong, Ôn Văn từ trong đống đồ hỗn loạn, lục lọi tìm được một tiêu bản bọ cánh cứng trông rất sống động.
Con bọ cánh cứng này là Từ Hải chế tạo như con rối, có thể bị Ôn Văn điều khiển, dùng để điều tra tầm xa, hơn nữa còn có được đặc tính không bị hư hại, là thiết bị điều tra tuyệt vời.
Trước đó bởi vì nơi cần điều tra cũng không phải rất nguy hiểm, hơn nữa còn có con rối của Từ Hải nên Ôn Văn vẫn chưa dùng con bọ cánh cứng này mà ném nó vào trong đống đồ, suýt chút nữa đã quên mất.
Mà bây giờ, Ôn Văn không biết chút gì về thị trấn Cổ Tích cả, con rối của Từ Hải chưa chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ điều tra, lúc này thật sự cần con bọ không thể bị phá hủy này.
Nhưng cho dù có con bọ cánh cứng thì con rối vẫn cần thiết, vì thế Ôn Văn đi tới căn phòng của Từ Hải.
Lúc này Từ Hải đã có một khoảng thời gian không có việc làm.
Trong phòng giam của hắn có một cái kệ lớn, bên trên để đầy các loại con rối nhỏ, là đoạn thời gian trước hắn gấp rút làm ra.
Lúc nào Ôn Văn dùng số con rối kia hết thì có lẽ sẽ có nhiệm vụ mới cho hắn, khi đó hắn mới cần làm việc.
Lúc này Từ Hải đang chơi một trò game offine tên là 'Linh Hồn Ánh Sáng', đã kẹt ở ải boss nhỏ đầu tiên ba ngày rồi, nhưng hắn vẫn không biết mệt, game khó vượt ải mới hợp ý hắn, nếu qua ải quá nhanh hắn sẽ cảm thấy nhàm chán.
Trong phòng giam không hề có chút hi vọng này chẳng có gì vui vẻ hơn một trò chơi khó có thể qua ải.
Nhìn Từ Hải quên ăn quên ngủ, Ôn Văn cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đây vì cải thiện phúc lợi của nhân viên nên đã cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của Từ Hải và vài con quái vật hữu dụng, có phải đây là quyết định sai hay không vậy, người này bây giờ cũng quá rảnh rỗi rồi!
Nên tìm một vài chuyện cho hắn làm.
Lấy xong con rối cần dùng tới, Ôn Văn đi ra khỏi phòng giam, thông qua trạm thu nhận gửi một tin nhắn cho Phùng Duệ Tinh.
'Cơ Kim Hội có sản nghiệp nào liên quan tới Anime không, trong trạm thu nhận có một bậc thầy chế tạo mô hình, có thể kiếm được khoản thu hợp lý cho Cơ Kim Hội.'
Gửi tin xong, Ôn Văn thỏa mãn liếc nhìn Từ Hải, nếu như thành công thì sau này Từ Hải sẽ không thể rảnh rỗi như vậy nữa rồi.
Tuy trò chơi là Ôn Văn mua cho Từ Hải, nhưng ai bảo hắn dám chơi game khi ông chủ tới kiểm tra chứ, đáng đời...
Chỉ là có bọ cánh cứng và con rối thôi là chưa đủ, nếu Ôn Văn muốn hiểu sâu hơn về tình huống ở bên trong thì phát một sinh vật còn sống là lựa chọn tốt nhất.
Vì thế anh tuần tra một phen ở khu phòng giam Tai Họa, tìm kiếm quái vật được lựa chọn để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Sở dĩ lựa chọn quái vật khu Tai Họa là vì quái vật nơi này đã bị Ôn Văn bắt khá lâu rồi, có mức độ phục tùng cao hơn một chút.
Thứ hai, cho dù quái vật khu Tai Họa xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Ôn Văn cũng không đau lòng.
Với thực lực của Ôn Văn hiện giờ, nếu như muốn thì có thể tùy tiện bắt quái vật cấp Tai Họa.
Ừm... sở dĩ Ôn Văn không phái Đào Thanh Thanh có mức độ thuần hóa cao nhất đi cũng vì sợ Đào Thanh Thanh sẽ bị gãy ở nơi này.
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn nhỏ giọng nói: "Bọn mày ở trong phòng giam lâu như vậy rồi, có muốn ra ngoài hóng gió một chút không?"
Âm thanh rất trầm nhưng lại có thể lan truyền khắp toàn bộ phòng giam.
Sau khi Ôn Văn nói xong, cả khu phòng giam đều sôi trào, đám quái vật tiến tới chỗ chắn song, mong đợi nhìn Ôn Văn.
Không quản là người hay quái vật thì hướng tới tự do chính là bản tính, bị giam trong trạm thu nhận lâu như vậy, ai cũng muốn được ra ngoài chơi.
Ừm... ngoại trừ thực hủ yêu vẫn còn ngơ ngác đứng đó như cũ.
Tên này ngoại trừ ăn uống thì căn bản chính là một vật biểu tượng, nếu không phải dịch ăn mòn của nó vẫn còn chút tác dụng, Ôn Văn thật sự muốn cắt lát nó ra để đút cho quái vật khác.
"Trước tiên phải nói rõ ràng, lần này là tao để bọn mày ra ngoài làm việc cho tao chứ không phải để bọn mày tùy tiện đi chơi, hơn nữa tao chỉ chọn người nghe lời..." Ôn Văn kéo dài âm thanh nói.
"Tôi nghe lời, tôi nghe lời lắm, ngài muốn gì tôi cũng nghe theo hết!"
Hồ Ấu Lăng cầm một cái khăn tay nhỏ đưa ra ngoài phòng giam lắc lắc, dáng vẻ đầy quyến rũ làm người ta phải mơ màng.
Ôn Văn không nhìn về phía Hồ Ấu Lăng, một là gì động tác của cô nàng không đứng đắn, lại còn có chút cay mắt, hai là vì Ôn Văn lo lắng nhìn lâu sẽ làm tiêu chuẩn kén vợ của mình sẽ tăng cao, sau này sẽ không dễ tìm vợ.
Mặc dù bây giờ cũng không dễ tìm rồi...
Đám quái vật khác cũng lộ ra bản lĩnh làm Ôn Văn nhìn tới hoa cả mắt, nhưng kỳ thật Ôn Văn sớm đã nghĩ xong sẽ cho ai ra ngoài.
Sở dĩ nói nhiều lời như thế là vì muốn để đám quái vật hiểu, chỉ cần chúng hữu dụng với Ôn Văn thì sau này sẽ có cơ hội đi ra ngoài, như vậy sẽ làm chúng càng ngoan ngoãn với Ôn Văn hơn nữa.
Ôn Văn đi tới trước mặt thỏ yêu, nhìn cô nàng bé nhỏ với đôi mắt đỏ tội nghiệp này, mỉm cười: "Chính là cô!"
Thỏ yêu hoan hô nhảy dựng lên, đang chờ mong Ôn Văn sẽ thả mình ra ngoài thì lại thấy Ôn Văn đi tới, còn đóng cửa phòng giam lại.
Sau khi đóng cửa phòng giam, Ôn Văn búng tay một cái, toàn bộ phòng giam bị tấm màn đen vây quanh, từ bên ngoài nhìn vào không thể nào biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Ngài, ngài muốn làm gì tôi." Thỏ yêu co rúc trong góc tường, đôi tai tiu nghỉu rũ xuống, trông như hoảng sợ tới cực điểm.
Ôn Văn bước tới trước mặt thỏ yêu, nắm tai xách cô nàng lên, làm thỏ yêu đau đến đạp đạp chân.
"Giả bộ đáng thương đúng là thiên phú của chủng tộc cô nhỉ, nhưng cô nên biết có diễn kịch trước mặt tôi cũng không có ý nghĩa gì đâu."
Ôn Văn hứng thú nhìn thỏ yêu biểu diễn, mặc dù biết là giả bộ nhưng hành vi phản kháng này có thể thỏa mãn được tâm lý biến thái của Ôn Văn rất lớn.
Thỏ yêu không giãy nữa, nhưng nước mắt từng giọt rơi xuống, thoạt nhìn làm người ta đau lòng.
"Trước đó tôi không nói đùa, tôi quả thực cần cô giúp tôi làm việc, tôi sẽ thả cô ra ngoài, mà cô phải giúp tôi tới một nơi." Nói xong, Ôn Văn buông lỗ tai thỏ yêu ra, thuận thế để cô ta ngồi xuống đất.
Ánh mắt thỏ yêu sáng rực, dùng tay áo thật dài lau nước mắt hỏi: "Muốn tôi đi đâu?"
"Thị trấn Cổ Tích!"
"Thị trấn Cổ Tích... xem ra là một nơi rất tốt." Thỏ yêu bắt đầu mơ mộng, lúc cô còn nhỏ, mẹ cô từng bắt nhân loại về kể về chuyện cổ tích cho cô nghe...
Về phần nhân loại kia sau đó thế nào...
[hoàn 315]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo